Đài phát thanh thành phố Goodnight
bởi
Gavrilo
INT. CĂN HỘ CHARLIE – ĐÊM
Charlie đang ngồi trên chiếc ghế dài trong căn hộ của mình. Nó là một
căn hộ không có người ở. Buồn bã và không mong muốn. Nó có
sự xuất hiện của ẩm ướt vĩnh viễn. Các khía cạnh của nó đang dần
sụp đổ: giấy dán tường bong tróc, sàn nhà bị hư hỏng, có vẻ như có các vết nước bị hư hại trên trần nhà, những hình ảnh trong khung hình xiên xẹo.
Từ chiếc ghế dài, Charlie nhìn ra cửa sổ căn hộ, chung cư. Quang cảnh là một bức tường gạch. Không có
cái gì khác ngoài nó. Anh đi đến cửa sổ khác. Lại là một bức tường khác.
Âm thanh của vòi nước nhỏ giọt có thể được nghe thấy. Charlie nhìn vào vòi trong bồn rửa, nước đang chảy rò. Có một vũng nước trên mặt đất gần nó, Charlie đi tắt nó đi,
thảm bếp đẫm nước với hơi ẩm bên dưới nó khi anh
bước trên chúng. Charlie xoay tay cầm thật chặt, nhưng
tay cầm bật ra và nước chảy ra mạnh hơn. Nước phun ra rồi dừng lại.
Charlie đi về phía ghế sofa, dừng dọc đường nhìn chằm chằm vào tường. Có nhiều khung ảnh treo
một cách lệch lạc trên một đoạn dây phơi. Không có hình ảnh bên trong, mặc dù rõ ràng ở một thời điểm những khung ảnh đó đã có ảnh bên trong. Charlie chạm vào khung ảnh.
Không có bất cứ điều gì khác để làm trong căn hộ của mình và cảm thấy
ngột ngạt, Charlie đi dạo. Anh ra khỏi căn hộ.
xuống một cầu thang tồi tàn với ánh sáng khắc nghiệt.
EXT. ĐƯỜNG VÀ NGÕ- ĐÊM
Charlie đi qua những con hẻm chật chội mà không có gió logic rõ ràng. Hẻm trên hẻm mở ra
đường phố quanh co nào đó cũng chật chội. Những con hẻm này bẩn thỉu, với rác chất đống và dây điện trải dài
bầu trời và dường như là bao phủ lấy nó
Âm thanh của loa phát ra một cách to dần. Yên tĩnh và kêu lách tách,
thật khó để nói ra điều nó đang nói. Charlie đã nghe thấy tiếng loa và nhìn xung quanh con hẻm đang cố gắng
xác định nguồn phát ra tiếng loa đó.
Đây cũng là những con hẻm tối và nơi chúng không tối
chúng được chiếu sáng bởi ánh sáng lân quang khắc nghiệt, toàn khung cảnh cảm giác như là dưới lòng đất, như thể đây là những đường hầm kiến bẩn thỉu và tinh vi nhất có thể tưởng tượng. Đây là một thành phố mà nó khiến bạn cảm thấy không thể thở nổi.
Âm thanh của người nói tiếp tục gọi Charlie, và anh đi qua thành phố ngột ngạt này để tìm kiếm nó
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
(Bịt miệng nói)
Charlie đến gần một tòa nhà bỏ hoang được bao phủ bởi những hình vẽ bậy. Anh ta nghĩ rằng anh ta nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong. Anh đến gần cánh cửa đôi được bọc trong dây xích và ổ khóa. Anh ta cố gắng nhìn qua cửa sổ. Ở trong rất tối và tất nhiên Charlie không nhìn thấy gì.
Âm thanh của một vết nứt lớn có thể được nghe thấy bên cạnh Charlie. Anh ấy lùi lại từ phía cửa sổ trong sự ngạc nhiên. Anh ấy ổn. Charlie nhìn vào chỗ dây xích đã bị khóa và tìm thấy chúng bây giờ bị cắt đứt, rơi từ vị trí của chúng, mở khóa cửa. Các giọng nói ngày càng to, đó là giọng nói của một người phụ nữ.
Charlie mở cửa, anh có thể nghe thấy giọng nói rõ ràng bây giờ.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
Đây là đài phát thanh thành phố Goodnight,
phát sóng cho tất cả các linh hồn cô đơn đang lắng nghe
trong những đêm dài vô tận của chúng tôi
Hãy nhớ rằng: không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Bên trong tòa nhà không có gì ngoài những mảnh vỡ, nhưng giọng nói rất to và hiện tại khiến Charlie tin rằng nó chắc hẳn phải đến từ đây Anh bước vào và nhìn xung quanh, không thấy gì có thể khiến anh nghi ngờ về nơi xuất phát của giọng nói đó. Khi anh ấy đang đi về phía trung tâm của căn phòng, giọng nói (lặp lại phần cuối cùng) ngày càng lớn hơn, với những tiếng white noise đè lên nó. Charlie bắt đầu cảm thấy mệt mỏi từ những thứ tiếng đó. Âm thanh của giọng nói trở nên trầm hơn và lệch lạc hơn trong lúc mà Charlie nhìn thấy một bức ảnh trên sàn nhà.
Charlie đến gần bức ảnh, cúi xuống nhặt nó lên. Tiếng ồn dừng lại. Vẫn cúi xuống, anh xem xét nó. Nó là một bức ảnh của anh ấy với ba người khác – hai phụ nữ và một người đàn ông. Nó là một bức ảnh được chụp một cách rất tự nhiên, tất cả bọn họ ngồi ngoài hiên bên cạnh một hồ nước, mỉm cười với nhau. Người đàn ông kia có một vẻ mặt tự tin, ấm áp khi anh ấy cười và nhìn xa xăm. Anh ta vòng tay quanh một trong những người phụ nữ, người này mỉm cười nhìn vào máy ảnh. Người phụ nữ khác cũng mỉm cười với máy ảnh, nhưng cô ấy trông nhợt nhạt và ốm yếu. Charlie trong ảnh ngồi một cách khó chịu, nhìn xa xăm. Không rõ ai đã chụp bức ảnh này.
Khi Charlie đang kiểm tra bức ảnh một âm thanh cao độ lại được nghe thấy. Charlie dường như không chú ý khi nó dần dần được bật lên trong khi anh đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh với đôi mắt thương tiếc. Khi mà âm thanh đó đạt đến đỉnh điểm của nó, có một âm thanh của một bước chân. Giật mình, Charlie bắt đầu quay lại nhưng anh bị đập vào sau đầu, gục xuống
đất.
INT. TÒA NHÀ BỎ HOANG – ĐÊM
Charlie mở mắt khi vẫn đang nằm ở trên sàn nhà, đầu anh đau nhói. Anh không chắc chuyện gì đã xảy ra và nhìn xung quanh tòa nhà. Không có ai ở đó. Anh ta kiểm tra cơ thể mình để xem có còn bị thương ở đâu không nhưng anh không tìm thấy. Anh hít hà không khí, ngửi
hút thuốc lá. Nhìn cách anh vài bước chân anh thấy một tấm ảnh, đang cháy. Charlie lao vào dập lửa nhưng nó lại cháy lớn hơn khi anh đến gần nó, nhưng cuối cùng Charlie đã cứu vớt được bức ảnh – nó hơi cháy xém nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhìn xuống bức ảnh một lần nữa, Charlie gấp nó lại và bỏ vào túi trước khi đứng dậy và phủi hết bụi trên người anh ý. Bị tổn thương nhưng vẫn còn nguyên vẹn, anh rời khỏi tòa nhà và bắt đầu đi về nhà.
EXT. NGÕ – ĐÊM
Khi Charlie đến gần con hẻm dẫn trở lại căn hộ của mình anh nhìn thấy Abe, người đàn ông từ bức ảnh, đang ngồi chống hai tay xuống đầu gối, nhìn ra một cái hồ.
Có đống rác trên lửa. Abe trông vẫn lôi cuốn và rắn rỏi như trong bức ảnh, nhưng
một cái gì đó bị tắt, như thể một ánh sáng bên trong đã tắt.
CHARLIE
Abe?
Abe không nhìn lên Charlie.
CHARLIE (TIẾP TỤC)
Anh không cần phải ở đây.
ABE
Tôi nghĩ vấn đề đó giờ không quan trọng nữa rồi.
Abe nhìn Charlie.
ABE (TIẾP TỤC)
Dù sao tôi cũng ở đây.
CHARLIE
Nhưng tại sao?
ABE
Tìm kiếm một cái gì đó, tôi nghĩ. Nhưng tôi không thể nhớ nó là cái gì.
CHARLIE
Tìm tôi?
ABE
Không chắc. Không, tôi không nghĩ. Bạn đã bỏ đi, và thế thôi. Tôi không có gì để tìm lại trong vấn đề đó
Một sự im lặng khó xử.
CHARLIE
… Tôi thấy bạn trong bức ảnh đó tối nay, cái bức ảnh bên hồ, cái đêm cuối cùng mà tất cả chúng ta ở bên nhau. Tôi có nó trong túi của tôi, đây–
Charlie thò tay vào túi và rút ra tấm ảnh đã được gấp đôi và đưa nó cho Abe.
CHARLIE
Đây có phải là những gì anh đang tìm kiếm?
Abe mở tấm ảnh ra và nhìn chằm chằm vào nó. Anh gấp
nó quay lại và đưa nó cho Charlie.
ABE
Không.
Charlie cầm lấy bức ảnh và bỏ lại vào túi mà không cần nhìn.
Một sự im lặng khác. Âm thanh của nước từ xa, tiếng lửa đang cháy.
CHARLIE
Rất vui được gặp lại anh, Abe.
Giọng anh không thuyết phục và anh nhăn mặt với chính sự không trung thực của anh ấy.
ABE
Tôi không biết nếu tôi nên vui mừng khi thấy bạn hay không … Dường
như tất cả những suy nghĩ của tôi đã trở thành bóng và khói – hình dạng mà không chi tiết.
Một trong những đám cháy bật lên ầm ĩ. Abe rà soát môi trường xung quanh chúng.
ABE
Có quá nhiều thứ bẩn thỉu xung quanh. Và tôi
cảm thấy nó đang phát triển trong tôi, bắt đầu trở thành một thứ vô nghĩa to lớn trong cái khoảng trống mà một thứ gì khác đã từng ở đó
Abe bắt đầu ho.
(thêm cảnh quay rác và nhựa trôi nổi dạt vào bờ)
CHARLIE
Muộn rồi, bạn biết đấy.
Abe không nói gì nữa.
CHARLIE
Tôi đã – tôi đang trên đường về nhà.
Tôi có nên mời bạn vào không?
ABE
Anh không nên bận tâm.
Abe bắt đầu ho dữ dội.
ABE (TIẾP TỤC)
Đừng bận tâm. Với đống tro và sợi thủy tinh trong
không khí, tôi sẽ sớm chết mà thôi.
Abe ngước nhìn Charlie.
ABE (TIẾP TỤC)
Rất vui khi gặp lại anh, Charlie.
CHARLIE
Vâng. Rất vui được gặp bạn, Abe.
Charlie bắt đầu bỏ đi.
ABE
–Trước khi anh đi, có một điều tôi nên nói với anh
Charlie dừng lại. Không nói gì.
ABE (TIẾP TỤC)
Những người khác cũng ở đây, chờ đợi anh. Cố gắng đừng nhìn thất vọng
Abe bắt đầu ho lần nữa khi Charlie đi xuống con hẻm dẫn đến căn hộ của anh ta, tiếng ho vẫn tiếp tục nhưng ngày càng xa xôi khi anh bước đi.
INT. CĂN HỘ CỦA CHARLIE – ĐÊM
Charlie đi lên cầu thang đến tòa nhà chung cư của mình. Khi anh ấy tới gần nó, anh ấy có thể nghe thấy âm thanh của nhiều người nói chuyện với nhau.Trong anh có một cảm giác sợ hãi khi anh đến gần cửa, đưa tay ra với lấy tay nắm cửa. Có âm thanh của một người phụ nữ vừa thét gào vừa cười vang lên.
Khi những ngón tay của Charlie cách tay cầm vài milimet cánh cửa đập mạnh vào khung, như thể một số sinh vật to lớn đã đâm sầm vào nó. Charlie ngã ngửa ra sau trong nỗi sợ. Tiếng cười của người phụ nữ có thể được nghe thấy.
Charlie đứng dậy và đi ra cửa lần nữa. Khi anh ấy mở cánh cửa, âm thanh của cuộc trò chuyện trở nên ồn ào hơn một cách nhanh chóng, cho đến khi cánh cửa được mở hoàn toàn thì âm thanh của đám đông lại im lặng ngay lập tức.
Bên trong căn hộ của Charlie tối um. Anh ấy bật đèn lên. Thay vì đèn bình thường bật sáng, hai
ánh sáng trắng tập trung cao độ xuất hiện từ trần nhà như đèn spotlight chiếu vào những người trong căn hộ. Những phần còn lại là lờ mờ sáng. Chỉ có hai người trong căn hộ, Glenda và Clarissa. Những người phụ nữ trong bức ảnh.
CHARLIE
Glenda, Clarissa.
GLENDA
Xin chào, Charlie.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Charlie và được khóa lại. Clarissa vẫn còn im lặng. Họ đang ngồi trên ghế sô pha, mà cái sô pha đấy bây giờ là trong ở giữa phòng. Glenda đang chăm sóc Clarissa, lau trán cô ấy và ôm đầu, ngước lên nhìn phần trần nhà bị phồng rộp lên bởi vì thấm nước. Cô ấy quay đầu khi nói chuyện với Charlie nhưng có vẻ mất tập trung.
Clarissa, mặt khác, nằm bất động một cách không tự nhiên trong vòng tay của Glenda, cánh tay của cô ấy giơ thẳng hoàn toàn và hơi đưa ra khỏi hông cô. Ngay cả ngón tay của cô ấy
cũng thẳng nhưng đầu cô ấy bị vẹo, và cô ấy dường như cô ấy đang nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
CHARLIE
Clarissa?
GLENDA
Bạn không thể làm bất cứ điều gì cho cô ấy bây giờ, Charlie
CHARLIE
Tôi–
GLENDA
Dường như chẳng còn gì thuộc về cô ấy ở đây. Cô ấy đang lãng phí đi và nó
quá muộn để bạn làm bất cứ điều gì.
Charlie đứng trong im lặng, xấu hổ. Clarissa thở vào một hơi thở đau đớn làm rung chuyển cả cơ thể cô.
GLENDA
Không khí – nó rất độc ở đây, bạn
biết không. Nó làm thối rữa chúng tôi từ bên trong
với từng hơi thở. Thật buồn cười khi bạn nghĩ về nó … nó đang giết chết
chúng tôi nhưng chúng tôi có thể làm gì hơn là tiếp tục hít thở nó? … Có lẽ không vui,
có lẽ chỉ buồn thôi.
Clarissa rùng mình, và Glenda ôm cô chặt hơn và hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ đung đưa để an ủi nỗi đau của cô ấy. Charlie nhìn chằm chằm vào Clarissa, tự hỏi anh ý còn có thể nói được gì.
CHARLIE
Tôi xin lỗi.
GLENDA
Bây giờ chúng ta đã trải qua điều đó rồi, anh không nghĩ vậy sao.
Những âm thanh thì thầm của Clarissa nghe không tự nhiên cũng như là cái vị trí mà cô cơ thể đang nằm.
CHARLIE
Tất cả đều giống nhau–
GLENDA
Hãy thôi đi, Charlie. Anh đã bỏ đi.
CHARLIE
Cô ấy đã bị ốm quá lâu–
GLENDA
Và cô ấy đã níu kéo lâu nhất có thể, thậm chí không có bạn
CHARLIE
Nó cũng làm tôi đau khổ khi rời đi.
GLENDA
Làm tổn thương bạn nhiều hơn thế này?
Cô ám chỉ Clarissa trong vòng tay của mình.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Đây là lý do tại sao cô ấy cần anh. nếu anh yêu chúng tôi, tại sao anh lại rời bỏ cô ấy một mình? Tại sao lại để chúng tôi một mình với cô ấy?
CHARLIE
Cô ấy đã có em. Cô ấy đã có Abe.
GLENDA
Cô ấy cần * tất cả * chúng ta.
Charlie nhìn quanh căn hộ tồi tàn của mình.
CHARLIE
Đáng lẽ ra em không bao giờ nên ở đây. Anh đã bỏ đi và anh không bao giờ có ý định mang em theo.
Clarissa bắt đầu co giật. Glenda siết chặt cô, chặt tới mức có thể nhưng không làm tổn thương cô ấy. Charlie đi đến với tới Clarissa để giúp đỡ.
GLENDA
Đừng!
Charlie lùi lại. Glenda giữ Clarissa thêm một phút nữa cho đến khi cô ngừng co giật. Khi cô ấy đã hết co giật, Glenda thở dài và di chuyển một cách nhẹ nhàng để đặt Clarissa xuống ghế sô pha trước khi cô ấy ngồi xuống phía mép ghế trong khi tay cô vân ôm lấy đầu của Clarissa trong tay cô ấy, cố gắng đang cố gắng trở nên bình tĩnh.
CHARLIE
Anh đã gặp Abe.
Tiếng rì rầm của Clarissa lớn hơn một lúc, và cô ấy làm một tiếng động như thể cô đã giật mình tỉnh dậy trước khi trở về trạng thái trước đây của cô.
GLENDA
Vâng, Abe.
Sự khinh miệt của Glenda có thể được nghe rõ ràng.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Anh ấy ở trên sân thượng, nếu anh quan tâm.
CHARLIE
Sân thượng?
GLENDA
Đang chờ anh
Glenda nhìn vào bức tường gần chiếc ghế sô pha. Cô ấy với ra để chạm vào bức tường nơi mà nước chảy xuống từ trần nhà
GLENDA (TIẾP TỤC)
Bao lâu nữa cho tới khi sự thối rữa nó bao trùm lấy anh? Anh không thể nói được điều đó từ bên trong.
Cô ấy bóc một ít giấy dán tường ra, nghiên cứu nó một lúc sau đó vứt nó sang một bên
GLENDA (TIẾP TỤC)
Sự phân rã là khoảnh khắc không thể nhận thấy… và bạn gần như có thể thuyết phục bản thân rằng nó luôn như vậy. Nhưng nó được xây dựng xung quanh Không gì cả.
Cô ấy lại mần mò tờ giấy,cô ấy xé một mảnh lớn hơn. Một phần của nó vỡ ra vào tay cô. Cô ném nó ra mặt đất và sau đó nhìn vào Clarissa.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Và sau đó, không có gì sẽ phát triển và nó sẽ sụp đổ vào anh
Cô ấy nhìn Charlie.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Nhưng anh sẽ biết gì về điều đó?
Charlie và Glenda ngồi im lặng. Clarissa tiếp tục lẩm bẩm.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Anh ấy đang đợi bên ngoài.
Ánh đèn spotlight mờ dần và bóng hình của Glenda và Clarissa vẫn ở trong bóng tối, như thể chúng là một phần của nó. Cánh cửa mở ra và Charlie rời khỏi nó, bước lên cầu thang và lên ban công trên sân thượng.
INT. CĂN HỘ CĂN HỘ – ĐÊM
Khi anh bước lên cầu thang, một âm thanh điện tử cao vút có thể nghe thấy ré lên và khó chịu. Tiếng nói của tổng đài viên lại vang lên.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
Đây là đài phát thanh thành phố Goodnight,
phát sóng cho tất cả các linh hồn cô đơn đang lắng nghe
trong những đêm dài vô tận của chúng tôi
Hãy nhớ rằng: không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Giọng nói lặp đi lặp lại, thay đổi âm lượng và biến dạng, kêu răng rắc trong và ngoài. Charlie đã tới hết cầu thang và bước ra ngoài ban công.
EXT. BAN CÔNG – ĐÊM
Abe đang đứng trên ban công, nghiêng người qua lan can và nhìn chằm chằm ra hồ phía trước anh ta. Xung quanh họ là một thành phố với những tòa nhà mọc lên cao và thấp như một trận thủy triều. Không khí đặc quánh và bẩn thỉu, và mặc dù trời tối nhưng ở đây không có bầu trời. Nó giống như sống dưới một mái vòm.
ABE
Nếu cả hai chúng ta ở đây, điều đó có nghĩa là bạn đã gặp Glenda.
CHARLIE
Đúng rồi.
Abe gật đầu.
ABE
Cô ấy không hài lòng với cả hai chúng ta.
CHARLIE
Không.
ABE
Cô ấy ghét bạn vì bạn đã bỏ đi, còn tôi vì tôi đã không ghét bạn vì điều đó.
CHARLIE
Tại sao không?
Abe nắm chặt trán, lắc đầu..
ABE
Tôi xin lỗi, như tôi đã nói … thật khó để suy nghĩ.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấp đầy không khí.
ABE (TIẾP TỤC)
Tôi không chắc là tôi đã hiểu, nhưng tôi ít chắc chắn hơn là Glenda cần chắc chắn. Có điều gì đó về việc bạn bỏ đi…Nó đã có một sự trống rỗng, bạn biết không? Tôi đã không thể nổi giận kể cả khi mà tôi muốn điều đó, bởi vì một phần của tôi đã ra đi cùng với bạn. Bạn đã ở đó và rồi lại không ở đó nữa và tôi cũng vậy. Và rồi có một khoảng trống trong tôi, và tôi thấy…
Abe cảm nhận cơ thể mình, như thể để xem liệu nó có còn ở đó
ABE (TIẾP TỤC)
Như thể là tôi không ở đây, như là điều này đang không xảy ra với tôi vậy.
Anh lắc đầu.
ABE (TIẾP TỤC)
Chúng ta để lại một phần của chúng ta trong những người khác, đúng không? Bạn bỏ lại một phần của bạn trong tôi, và một phần lớn của tôi bỏ lại trong bạn. Và rồi khi bạn bỏ đi điều duy nhất mà tôi có thể làm để gìn giữ những phần của tôi bỏ lại trong anh là không nhìn vào nó nữa. Như là nhìn vào một khoảng sâu và tự nhủ rằng bạn thấy gì đó đang bơi phía dưới. Như là.. nó gọi là gì nhỉ? Một khuyết điểm. Những cái lỗ trong tâm trí tôi, trong trí nhớ, trong bản thân tôi. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy là tôi đang ở tận cùng của chúng, cái sự hư vô to lớn ấy, mặc dù bản thân tôi đang tiếp cận một số câu trả lời– đó là khi mà sự vắng mặt của bạn làm tôi đau khổ nhất, và bằng một cách nào đó tôi cảm thấy bạn ít thực tế nhất, như thể là một cơn mơ vậy.
CHARLIE
Vâng.
ABE
Đối với Glenda, cô ấy lại bắt đầu từ sự ghét giận. Cái sự hư vô ấy, cái sự hư vô mà bạn đã tạo ra và mang đi từ cô ấy, nó là phần duy nhất của bạn mà cô ấy cảm thấy chân thật… và Clarissa?
Anh ta chờ xem Charlie sẽ có gì để nói không, nhưng Charlie vẫn im lặng.
ABE
Vâng, bạn đã thấy. Clarissa không có nhiều điều để nói về bất cứ điều gì nữa.
CHARLIE
Còn tôi thì sao, Abe?
Abe vẫy tay ra một biển các tòa nhà đang vây quanh và bao phủ lấy cái hồ.
ABE
Tôi lên đây để … cho …
Anh lại ôm đầu đau đớn, anh lắc đầu.
ABE (TIẾP TỤC)
Tôi– tôi nghĩ… tôi không biết là mình có thể nghĩ gì nữa. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ tìm thấy một phần của tôi mà anh có ở đây, nhìn thấy những thứ mà anh thấy, nếu tôi có thể nhìn thấy bản thân tôi cái cách mà anh nhìn thấy tôi. Có thể khi đó tôi sẽ hiểu. Nhưng bây giờ?
Anh ấy bắt đầu ho cho tới khi ngã xuống sàn, nắm chặt lấy ngực mình. Charlie cúi xuống để đặt một bàn tay trấn an lên người anh ấy. Abe gạt đi.
ABE
Nó không vấn đề gì cả
Âm thanh của tổng đài viên lại vang lên một lần nữa, bị lấn át bởi vẫn cái âm thanh cao, rền rĩ.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Charlie lặng người khi nghe điều này, sau đó đứng dậy và nhìn xung quanh. Abe không có phản ứng gì.
CHARLIE
Bạn không nghe thấy, phải không?
ABE
Không.
CHARLIE
Tại sao?
ABE
Ai mà biết được? Tôi không nhất thiết phải nghe thấy nó, có lẽ là tôi không cần làm vậy
Abe lại ho. Charlie đến để giúp anh ta nhưng nghe thấy giọng nói lặp lại. Anh đi về phía cửa để đi theo cái âm thanh đấy.
CHARLIE
Tôi sẽ trở lại, bạn hãy ở đây..
ABE
Điều này sẽ không diễn ra lâu nữa đâu Charlie.
INT. CĂN HỘ CỦA CHARLIE – ĐÊM
Charlie mở cửa ban công và lần theo giọng nói.khi anh bước qua cánh cửa nó không còn là những bậc cầu thang nữa, mà là căn hộ của chính anh ta. Anh bước vào từ phía bên kia của căn phòng đối diện với lối vào lần trước đó của anh ấy. Căn phòng tối nhưng anh có thể nghe thấy Clarissa lẩm bẩm.
Cô đang nằm trên mặt đất, tư thế thai nhi. Nghẹn ngào và lầm bầm. Da cô bị sạm đen và có vết thương trên mặt cô ấy. Cô ấy đang dần chết.
Charlie cúi xuống và đặt một tay lên vai cô. Cô ấy không phản ứng, tiếp tục rùng mình và lẩm bẩm.
CHARLIE
Tôi xin lỗi, Clarissa.
Anh ngồi xuống đất, dành khoảnh khắc cuối cùng với cô.
CHARLIE
Tôi biết bạn đã bị bệnh. Nhưng tôi vẫn đã bỏ đi. Tôi không muốn nhìn thấy bạn như thế này.
Anh dừng lại một lúc.
CHARLIE
Tôi không bao giờ muốn nói tạm biệt. Tôi không muốn cảm giác tội lỗi.
Clarissa rùng mình và lẩm bẩm, dường như không nghe thấy bất cứ điều gì.
Charlie thò tay vào túi và rút ra tấm ảnh đã được gập lúc nãy
CHARLIE
Đây, hãy coi nó như một lời xin lỗi cuối cùng.
Anh mở bức ảnh và đưa nó cho cô. Khi anh ấy đưa nó cho cô, anh nhận ra rằng bức ảnh hoàn toàn trống rỗng. Bức ảnh bốn người bọn họ. Anh nhìn chằm chằm vào cái sự trống rỗng của bức ảnh đó.
CHARLIE
Ừ.
Anh ấy để bức ảnh trên sàn bên cạnh cô ấy, vuốt ve đầu cô ấy một lần nữa trước khi đứng dậy. Anh ấy đi tới cánh cửa của căn hộ và quay lại nhìn Clarissa một lần cuối cùng trước khi rời đi.
EXT. BỜ HỒ – ĐÊM
Khi Charlie ra khỏi tòa anh nhận ra rằng mình đang ở trên một bãi biển. Có rác trên bờ, đang được sóng đẩy vào với cát.
Có các mảnh rác vụn. Charlie quay lại phía sau để nhìn. Anh ta không biết mình đang ở đâu, nhưng anh ta thấy lửa ở phía đằng xa.
Khi đến gần ngọn lửa, anh thấy Abe và Glenda, cô ấy khoanh tay đứng trước ngọn và Abe nhìn ra hồ, anh ta vẫn còn sống nhưng rất ốm yếu.
Khuôn mặt của Glenda tái nhợt và hốc hác, như thể cô ấy đang ốm rất nặng.
CHARLIE
Tại sao các bạn không ở trong với Clarissa?
GLENDA
Chẳng còn gì để làm nữa.
CHARLIE
Vậy bạn đã bỏ đi?
Glenda trừng mắt với Charlie. Anh nhìn vào đống lửa. Có một cái xác bên trong đang cháy, đó là của Clarissa. Bức ảnh Charlie bỏ lại với cô ấy đang ở trong đống lửa với cô ấy, cuối cùng cũng
đốt thành tro.
Charlie hoảng hốt. Anh ta chạy đến đám cháy và cố gắng dập tắt nó, anh đá cát vào đám lửa.
CHARLIE
Bạn đang làm gì đấy?
Abe nhìn đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy anh ấy. Glenda vẫn khoanh tay, nhìn về phía Charlie.
GLENDA
Đây không phải là những gì anh muốn sao?
Khói bay qua Abe và bao quanh đầu anh. Anh ấy bắt đầu ho lần nữa, ngã gục xuống đất và bắt đầu nhổ lên cát. Glenda liếc nhìn anh ấy và sau đó quay lại nhìn Charlie, Charlie vẫn đang cố gắng dập tắt đám cháy
CHARLIE
Hãy giúp cô ấy đi chứ!
Abe tiếp tục ho, và sau đó ngã sang một bên. Thủy triều đang đến.
GLENDA
Anh đã lấy đi những phần còn lại của cô ấy, những thứ mà cô ấy cần nhất, và cái sự hư vô anh để lại đã nuốt chửng mất cô ấy.
CHARLIE
(Tiếp tục ném cát vào đống lửa)
Hãy giúp cô ấy với, chết tiệt.
GLENDA
Thậm chí khi đã chết, tôi không nghĩ cô ấy có thể để anh bỏ đi, và–
Charlie, khóc, từ bỏ cố gắng dập lửa. Anh ấy ngồi trên đầu gối và nhìn vào đó, nhìn Clarissa cháy dần đi. Khi anh ấy nhìn vào đống lửa, anh ấy không thấy cái xác của cô ấy đâu nữa rồi
CHARLIE
Cô ấy đã bị ốm quá lâu rồi.
GLENDA
Anh là một kẻ hèn nhát.
CHARLIE
Tôi không mong bạn hiểu.
GLENDA
Chẳng còn gì để tôi phải hiểu nữa.
Cô ấy nhìn xung quanh. Chèn đoạn phim quay rác và lửa.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Anh đã đánh đổi một căn bệnh này với một căn bệnh khác mà anh không phải chịu trách nhiệm.
Giọng nói của tổng đài viên vang lên lần nữa.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Charlie nhìn lên từ ngọn lửa và nhìn cô. Glenda lắc đầu.
GLENDA
Tôi không nghe thấy, nếu đó là những gì anh đang suy nghĩ
CHARLIE
Vâng.
Cô thở sâu – một tiếng thở gấp gáp, khốn khổ mang lại cho cô ấy sự không thoải mái.
CHARLIE
Bạn cũng bị ốm
GLENDA
Chỉ một thời gian nữa thôi.
Charlie ra hiệu về phía ngọn lửa.
CHARLIE
Đó không phải là cách tôi muốn nhớ tới cô ấy.
Abe rên rỉ trên bờ, những con sóng vỗ vào anh, dâng lên chậm rãi.
CHARLIE
Anh đang tìm kiếm thứ gì đó.
GLENDA
Vâng, tôi cho rằng anh ấy đã.
CHARLIE
Anh ấy đã tìm thấy nó chưa?
Glenda nhìn chằm chằm vào Abe, suy tư và rồi nhìn lại Charlie
GLENDA
Anh đoán xem.
CHARLIE
Vâng.
Đó không phải là một tuyên bố khẳng định.
Ngọn lửa tàn lụi, chỉ còn lại tro.
GLENDA
Anh đã nghĩ gì khi đến đây?
CHARLIE
Tôi không biết. Có lẽ tôi nghĩ tôi có thể chờ đợi ngày tận thế ở đây, tránh xa tất cả các bạn, xa cô ấy, mà không có cảm giác tội lỗi.
Glenda nhìn sang Abe.
GLENDA
Anh ấy là người tiếp theo.
Charlie nhìn sang Abe. Sóng ngày càng lớn, dữ dội hơn, cơ thể anh đang bị kéo xuống nước.
CHARLIE
Không–
Charlie đứng dậy và tiến tới để cứu anh ta.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Xong rồi đến lượt tôi.
Charlie di chuyển xuống hồ. Abe đang trôi nổi trong làn nước. Sóng tối và dữ dội. Charlie càng di chuyển xuống nước thì lại càng xa Abe.
Glenda di chuyển xuống nước, bình tĩnh, đi theo họ.
Charlie đấu tranh để tiếp cận Abe. Anh ấy hết năng lượng và không tới gần hơn. Cảm thấy bất lực, anh bắt đầu bỏ cuộc, chìm xuống bên dưới những cơn sóng. Gần như là sự kết thúc đối với Charlie.
EXT. BỜ HỒ – ĐÊM
Glenda đang kéo Charlie ra khỏi nước và lên bờ. Anh thốt lên và ho, sợ hãi và kiệt sức nhưng anh vẫn còn sống sót. Anh nằm úp mặt xuống đất và nghỉ ngơi.
Anh ta nhấc mình lên khỏi mặt đất và nhìn về phía Abe, Abe đang đứng, cúi người với hai tay quỳ xuống, thở hổn hển, kiệt sức và ho dữ dội. Abe lau trán với cánh tay của mình. Charlie nghe anh lẩm bẩm cái gì đó.
CHARLIE
Abe?
Abe tiếp tục lẩm bẩm. Charlie nhìn Glenda, hai tay cô vòng ra sau áp vào lưng khi cô đang đứng nhìn xa xăm vào khoảng không phía trước. Không thèm nhìn lại anh, cô lên tiếng.
GLENDA
Hãy để anh ấy yên một lúc, sẽ chẳng có gì có thể ngăn cản được nó bây giờ đâu.
CHARLIE
Ngăn cản cái gì?
Glenda nhìn sang Abe, anh ta đang lẩm bẩm một cách giận dữ với bản thân anh ấy. Đôi mắt anh đen láy, không biểu lộ gì. Glenda nhìn Charlie với vẻ mặt đau khổ, buồn bã, nước mắt nơi khóe mắt.
Charlie đứng dậy và gạt bụi bẩn ra khỏi quần. Cứ như thể là nó có thể làm quần áo anh ấy sạch hơn, anh vẫn dính bẩn từ nước hồ và trên bờ. Anh bước tới Abe, với tới chạm vào vai anh ấy.
ABE
Chúng ta phải ngăn chặn nó.
CHARLIE
Ngăn chặn cái gì?
ABE
Cái gò mục nát của bê tông và sự nhớp nhúa. Tôi đã từng tìm kiếm một thứ gì đó…
CHARLIE
Abe–
ABE (TIẾP TỤC)
Nhưng nó đã biến mất, chôn vùi bên dưới. Chúng ta phải đào nó lên. Chúng ta phải
ngăn chặn nó phát triển thêm.
CHARLIE
Abe.
ABE (TIẾP TỤC)
— cái chất độc trong không khí. Từng hơi thở một mang đến tro bụi và những sợi thủy tinh. càng ngày nó càng lớn lên trong cơ thể bạn, nó xé rách phổi của bạn, và nó rất bẩn thỉu, ghê tởm.
Abe cứ lặp đi lặp lại điều này với chính mình và sau đó ho.
Charlie lắng nghe một phút.
CHARLIE
Glenda?
GLENDA
Tôi biết.
CHARLIE
Điều gì sẽ xảy ra với bạn?
Glenda đợi rất lâu để nói, muốn nói một cái gì đó. Cô mở miệng, rồi dừng lại, cô ấy nhắm mắt và lắc đầu. Cô ấy không nói gì cả.
CHARLIE
Giờ có quá muộn để nói lời tạm biệt?
GLENDA
Tôi không biết.
Charlie ngồi xuống đất.
CHARLIE
Tôi ước không ai trong số các bạn đã đến đây.
Anh ta nhìn sang Glenda, cô ấy từ chối đối mặt với anh ta.
CHARLIE
Bạn có nhớ đêm đó trên hồ?
GLENDA
Tôi cố gắng không nhớ tới nó.
CHARLIE
Đó không phải là một đêm hoàn hảo. Bạn nhớ khi mà chúng ta cố gắng đi bơi và Clarissa không thể có được năng lượng để thậm chí lội nước?
Glenda không nói gì, nhưng Charlie có thể thấy cô đang suy nghĩ về điều đó.
CHARLIE (TIẾP TỤC)
Nhưng đó là cách tôi muốn nhớ tất cả các bạn mãi mãi
GLENDA
Mọi thứ thay đổi, Charlie. Chúng ta đã thay đổi. Ngay cả anh cũng không thể tước đi điều đó từ chúng tôi.
Hai người nghe thấy một tiếng rên rỉ, thút thít. Charlie và Glenda nhìn sang Abe, anh ấy đang trở nên kích động hơn, đào bới bằng hai bàn tay của anh ấy. Anh ấy lẩm bẩm.
Giọng nói của tổng đài viên vang lên.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa.
Đôi tai của Abe nhích lên.
ABE
Đến lúc phải đi rồi.
Abe tiến vào thành phố phía trước, bỏ lại Charlie và Glenda trên bãi biển. Các tòa nhà ở phía xa
nhỏ hơn, cách đều nhau. Mọi thứ đều có vẻ miền quê hơn,
các tòa nhà như thể chúng có bí mật của riêng chúng. Tất cả giống như họ đang ở một nơi mà thế giới đã quên mất. Cả hai bị bỏ lại phía sau chờ đợi trong im lặng. Giọng nói phát ra từ
loa lại vang lên.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Charlie nhìn Glenda và hỏi lần cuối.
CHARLIE
Bạn có nghe thấy chưa?
GLENDA
(Không nhìn anh ấy)
Không.
CHARLIE
Ừ …
Anh ta nhấc mình lên khỏi mặt đất.
CHARLIE (TIẾP TỤC)
Tôi đoán chúng ta nên đi tìm Abe.
Glenda rời mắt khỏi điểm xa xa ở phía chân trời và nhìn sang Charlie, rồi tiến vào tòa nhà Abe đã biến mất. Cô nhún vai.
GLENDA
Chúng ta có thể làm gì khác bây giờ?
Charlie nhìn Glenda và rồi nhìn về phía trước.
CHARLIE
Vâng.
Hai người đi vào các tòa nhà phía trước.
INT. TÒA NHÀ ĐỔ NÁT – ĐÊM
Bên trong tòa nhà được dọn sạch, nó đã bị dỡ bỏ tất cả nội thất hoặc tiện nghi. Nó dường như đã bị bỏ rơi trong một thời gian dài, với các cửa sổ bị mất và các bản vá của bức tường thối rữa do nước gây ra.
GLENDA
Anh có nghĩ rằng anh ấy ở đây?
CHARLIE
Tôi không biết – đây là nơi duy nhất anh có thể ở đây.
GLENDA
Nhưng anh có nghĩ rằng anh ấy ở đây?
CHARLIE
(Tiết tấu)
Không.
GLENDA
Như vậy là nó đã thật sự kết thúc.
Cô ấy ngồi xuống.
CHARLIE
Vâng.
Anh ngồi cạnh cô. Cô bắt đầu khóc.
GLENDA
Tôi không muốn đi.
CHARLIE
Tôi cũng không muốn bạn đi.
GLENDA
Tại sao, Charlie? Tại sao anh lại bỏ đi?
Giọng nói của Charlie run rẩy khi anh cố gắng không khóc.
CHARLIE (TIẾP TỤC)
Tôi xin lỗi.
Glenda lau nước mắt và trở nên tức giận.
GLENDA
Như thế là chưa đủ, Charlie.
Glenda khóc to hơn trước khi víu lấy Charlie, anh ấy giữ lấy cô.
GLENDA
Tôi nhớ tất cả mọi thứ về cái ngày chúng ta cùng nhau ở bên hồ.
Glenda dừng lại, chờ xem Charlie sẽ nói gì. Charlie không nói gì, lắng nghe.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Mọi thứ đã trở nên rất tồi tệ từ lâu lắm rồi. Clarissa cũng vậy. Nó rất khó để hình dung mọi thứ và tại sao ngay từ đầu chúng ta đã quan tâm đến vậy. Nhưng riêng buổi chiều hôm đó, như là có một hy vọng rằng cái cảm giác ấy sẽ trở lại. Tôi đã muốn nó kéo dài mãi mãi.
Glenda dừng một lúc để trấn an bản thân.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Anh đã bỏ đi, tôi thì không. Tôi đã phải ở lại vì anh là người ra đi. Tôi ghét anh vì điều đó, tôi đã muốn anh quay lại để tôi không phải ghét anh vì điều đó nữa. Anh bỏ đi để anh có thể lưu giữ những hình ảnh của chúng tôi và đã cướp đi điều đó từ tôi.
Cô lau mặt mình lên vai Charlie. Họ ôm lấy nhau trong im lặng. Glenda nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, phá vỡ một mảnh sàn và đưa lên trước mặt để kiểm tra. Bên trong tòa nhà này là
vô chủ, ẩm ướt.
Cô dịu lại.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Tôi đã cố gắng đưa cô ấy ra hồ để bơi. Cô ấy đã phải đeo những cái phao bởi vì cô ấy rất yếu. Cô ấy đã phàn nàn, anh có nhớ không?
Charlie gật đầu một lần. Rồi ký ức ập đến anh một cách rõ ràng hơn, Clarissa đã mặc những cái phao và phàn nàn rằng cô ấy trông thật nực cười. Glenda cố trấn an cô rằng cô nhìn rất là ổn, cười bất chấp chính mình trước khi cô ấy có thể
hoàn thành. Cảm xúc của Clarissa bị tổn thương trong chốc lát trước cô,
cũng vậy, cười vào sự phù phiếm của chính mình. Ký ức rõ ràng, Charlie
gật đầu lần nữa, mạnh mẽ hơn, và cười nhỏ.
CHARLIE
Uh.
GLENDA
(Vui mừng ngắn gọn)
Uh?
Charlie gật đầu lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn. Anh mỉm cười.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Cô ấy phàn nàn rằng cô ấy trông thật lố bịch. Và đúng vậy! nhưng không ai có thể nói điều ấy cho cô ấy, hay bất cứ điều gì–
Cô bỏ đi.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Và Abe bơi xa hơn ra ngoài. Anh ấy đã lảng tránh tất cả chúng ta. Nhưng rồi anh ấy quay lại nhìn Clarissa và trong một thoáng tôi thấy điều này trên gương mặt của anh ấy, như là anh ấy đang nhìn vào Clarissa như thể cô ấy đã chết rồi và sắp sửa chìm xuống đáy hồ. Và rồi như thể anh ấy sẽ đi theo cô ấy nếu anh ấy được lựa chọn điều đó. Tôi đã cảm thấy anh ấy rất xa vời trong cái khoảnh khắc đó. Và rồi lại xa hơn, và rồi tôi thấy choáng ngợp bởi cái sự mất mát ấy; cái cảm giác mà cái thời của chúng ta đã ra đi, như thể tôi đã nhìn vượt qua cái những thứ đã ở đó và đang nhìn vào cái khoảng hư vô ấy. Và rồi khi tôi nhìn vào anh, vẫn ở trên bờ, nó như là anh là người duy nhất đã ở trong tất cả cái sự hư vô đấy với tôi.
Charlie không nói gì, nhìn chằm chằm cách xa cả ngàn mét.
GLENDA (TIẾP TỤC)
Và sau đó anh biến mất. Và tôi đã phải tiếp tục sống trong cái sự hư vô đó kể từ lúc đó, không nơi nương tựa và không có nơi nào để đi ngoài việc là tiếp tục tiến sâu vào.
Giọng nói của tổng đài viên vang lên một lần nữa, lặp đi lặp lại.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Charlie nhìn lên giọng nói khi nó lặp lại những từ đó một lần nữa, nhẹ nhàng.
CHARLIE
bạn nghĩ đó là ai?
Glenda ném mảnh đá xuống đất, nhìn chằm chằm vào khoảng cách xa xăm.
GLENDA
Tôi không biết, Charlie, tôi không thể nghe thấy nó
Giọng nói tiếp tục, nhưng lần này Charlie có thể nghe thấy nó đang đến từ một căn phòng khác
CHARLIE
Nó đến từ đó.
Glenda ngước nhìn Charlie.
GLENDA
Bạn có chắc không?
CHARLIE
Không.
Charlie đứng dậy khỏi mặt đất. Anh ta nhìn về phía phòng nơi giọng nói đang lặp lại và sau đó nhìn xuống Glenda, cô ấy trông ốm yếu hơn bao giờ hết. Không nói một lời, anh bắt đầu đi về hướng căn phòng.
GLENDA
Charlie?
CHARLIE
Vâng?
GLENDA
Tôi chưa sẵn sàng.
Hai người nhìn nhau một lúc, họ tạm biệt nhau. Charlie hít một hơi thật sâu và tiến tới phía căn phòng.
Không có gì trong đó, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy giọng nói đến từ một nơi nào đó. Ở đâu đó chắc chắn lần này. Anh ấy biết rằng nếu anh ta đi theo nó, lần này anh ta sẽ tìm thấy nơi bắt nguồn của nó. Anh bước thêm một bước để nhìn lại căn phòng nơi mà Glenda đã ở đó. Giờ thì lại không có ai ở đó nữa.
CHARLIE
Tạm biệt, Glenda.
EXT. TÒA NHÀ BỎ HOANG – ĐÊM
Charlie lần theo giọng nói của tổng đài viên trong khi cô ấy cứ lặp đi lặp lại.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
Đây là đài phát thanh thành phố Goodnight,
không có gì là sai
và nó sẽ không bao giờ đúng nữa
Charlie lần theo giọng nói tới những nơi mà anh có thể, từ phòng này tới phòng khác, tòa nhà này tới tòa nhà khác, đi anh cố vượt qua những khu vực không thân thuộc để tìm ra nguồn gốc của giọng nói. Anh ấy phải tìm ra nó. Khi mà mọi người đã ra đi, đây là điều duy nhất mà anh còn lại.
Anh không vội vàng hay sợ hãi, không nản lòng khi mà anh ta nhận ra rằng cái giọng nói mà anh nghĩ rằng nó đã ở một nơi nhưng lại nghe có vẻ xa xôi hơn. Anh ấy bị thúc đẩy bởi khao khát tìm được nguồn gốc của nó, bất kể là nó ở đâu.
EXT. CÁNH CỬA – ĐÊM
Charlie tìm thấy điểm kết thúc của giọng nói đấy, đằng sau một cánh cửa. Anh ấy có thể nghe thấy nó một cách rõ ràng phát ra từ bên trong và anh ấy chắc chắn rằng lần này nó lại sự thật. Anh ấy mở cánh cửa ra và bước vào.
Anh ấy nghe thấy giọng nói phát ra từ một cái loa nhỏ đang ở trên mặt đất. Anh ấy nhặt nó lên và xem xét, giọng nói bắt đầu trở nên yếu đi. Anh ấn nút tắt ở trên cái loa và giọng nói biến mất.
Những ánh đèn sân khấu đang nhấp nháy trong phòng. Từ trong bóng tối bây giờ ta đang thấy Abe, Glenda và Clarissa, đứng thành một vòng tròn xung quanh Charlie, họ đang nhìn chằm chằm về phía trước. Có những cái bóng đen xung quanh họ. Họ trông không có sức sống như họ đã từng lúc nãy, nhưng giờ lại là những cái xác vô hồn của chính bọn họ. Có một sự trống trải gì đó trong họ mà giờ lại cảm thấy rợn mình đáng sợ.
Charlie có vẻ không ngạc nhiên. Anh ấy cúi xuống và đặt cái loa xuống một cách nhẹ nhàng.
CHARLIE
Thôi được rồi.
Những cái xác vô hồn đấy trở nên sống động hơn, ánh mắt của họ vẫn giữ vẻ nhợt nhạt và không tập trung nhưng tất cả bọn họ cùng một lúc phát ra những tiếng gào thét ré tai.
Chuyển sang màn hình đen.
TỔNG ĐÀI VIÊN (O.S)
Chúc ngủ ngon.
- ashley.madden92@gmail.com
- Nguyễn Hoàng Hậu
- 0913301357
- Tài chính | Nhân sự | Thiết bị